Ngày xưa, có một chàng trai thông minh và có phép thuật, hiểu được tiếng nói của chim muông. Chàng tìm nơi thanh tịnh tu học nhưng ý muốn không thành. Chàng phải đem thân đi ở mướn với một người giàu có làm nghề bán dạo khắp nơi.
Một hôm, người chủ và chàng dừng chân dưới một gốc cây lớn để nghĩ mát và dùng cơm trưa. Một bầy quạ từ đâu bay đến đậu đầy cây, kêu om sòm. Chàng trai nghe quạ kêu chỉ ngồi cười chứ không nói gì. Người chủ lấy làm lạ. Tối đến, chủ gọi chàng trai đến hỏi chuyện:
– Này em, hồi trưa, sao nghe quạ kêu em lại ngồi cười?
Chàng trai thưa thiệt :
– Thưa ông, tôi có phép nghe được tiếng nói của đàn quạ. Chúng đói, muốn ăn thịt ông nên xúi tôi giết ông để lấy viên ngọc quý trong túi ông.
Nghe xong, người chủ cả kinh nhưng thấy chàng trai thật thà nên trong bụng bớt lo, gặng hỏi :
– Sao em không giết tôi, lấy viên ngọc quý để làm giàu ?
Chàng trai đáp :
– Thưa ông, ngọc quý của ông, không phải do mồ hôi nước mắt của tôi tạo ra. Giết người, cướp của là hành động tàn ác. Hơn nữa, bấy lâu nay ông giúp tôi, lẽ nào vì lòng tham mà tôi mà tôi quên mất tình nghĩa ?
Nghe xong, người chủ hết lòng kính phục, từ đó đối xử với chàng như em ruột, cho nhiều của để tìm kế sinh nhai.
Chàng trai trọng mạng khinh tài trên đây là tiền thân của Đức Phật Thích Ca.