Thuở xưa, ở núi Tuyết Sơn có 1 con chim Oanh vũ, cha mẹ đều mù nên hằng ngày chim Oanh vũ phải bay đi tìm thức ăn về dâng cho cha mẹ. Một hôm, bay ngang một ruộng lúa, chim Oanh vũ nghe vị chủ ruộng phát nguyện rằng: “ Lúa tôi năm nay tốt, xin nguyện cho chúng sinh dùng ”. Chim Oanh vũ nghe vậy lấy làm mừng rỡ, thường đến ruộng đó lấy lúa về dâng cho cha mẹ.
Khi vị chủ ruộng đi thăm lúa, thấy chim trùng phá hoại liền đặt lưới và bắt được chim Oanh vũ. Thấy chim đẹp, vị chủ ruộng bỏ chim vào lòng nuôi, cho thức ăn thơm ngon nhưng chim Oanh vũ không ăn mà chỉ khóc. Vị chủ ruộng hỏi nguyên do. Chim Oanh vũ nói vì luôn nghĩ đến cha mẹ mù không ai nuôi và thưa với người chủ là: “Trước đây, ông có lòng tốt, nguyện bố thí nên tôi mới dám lấy lúa của ông. Sao nay ông lại bắt tôi”.
Nhớ đến lời nguyện xưa và cảm phục trước lòng hiếu thảo của chim Oanh vũ, vị chủ ruộng thả chim Oanh vũ ra và cho phép chim Oanh vũ từ đó về sau cứ đến lấy lúa mà dùng.
Chim Oanh vũ là tiền thân của Đức Phật Thích Ca, vị chủ ruộng là tiền thân của ngài Xá Lợi Phật.