Ngày xưa có một con thỏ rất thông minh và ngoan ngoãn. Ngày đêm thường quanh quẩn bên một Đạo Sĩ tu hành trong rừng để nghe giảng kinh kệ. Thường ngày thỏ đi kiếm hoa quả về dâng cho Đạo Sĩ đúng vào giờ ăn trưa để tỏ lòng cám ơn Đạo Sĩ đã giảng pháp cho thỏ.
Được ít lâu bỗng nhiên trời đổi khí hậu, gió mưa tầm tã và trở nên rất lạnh nên hoa quả đều thúi rụng hết. Thỏ đi kiếm khắp nơi nhưng không có thức ăn để dâng cho Đạo Sĩ. Vì thế Đạo Sĩ phải chịu đói và lạnh rất cực khổ. Ngài định thu dọn đồ đạc trở về chùa một thời gian rồi sẽ lên rừng tu tập lại trong mùa Xuân tới.
Biết được ý định của Đạo Sĩ, thỏ vô cùng buồn bả, vì nếu Đạo Sĩ đi rồi thì thỏ ở lại một mình không ai giảng cho thỏ nghe câu kinh tiếng kệ để tu học. Thỏ nghĩ bụng rằng lâu nay Thầy ta thường ngày giảng dạy ta, bây giờ Thầy gặp khó khăn thế này mà ta không cứu giúp thì còn gì buồn tủi cho bằng.
Nghĩ xong thỏ chạy thật nhanh vào rừng để kiếm thức ăn nhưng không tìm đâu ra được thức ăn. Thỏ buồn bả trở về nói với Đạo Sĩ rằng:
– Thưa Ngài, con đã kiếm được thức ăn; xin Ngài nhóm lửa lên để nướng thức ăn con vừa kiếm được.
Đạo Sĩ nghe theo lời thỏ, lấy củi nhóm lửa. Khi ngọn lửa bốc cao đỏ rực thì con thỏ lanh lẹ lao vào lửa và thưa rằng:
– Món ăn chính là con đây xin Ngài dùng cho đỡ đói.
Đạo Sĩ hoảng hồn vội ôm thỏ đem ra khỏi lửa và hỏi thỏ tại sao lại làm như vậy. Thỏ sụt sùi thưa rằng:
– Con mang ơn Ngài quá nhiều, ngày nay gặp cơn đói rét Ngài phải tạm rời bỏ nơi này lòng con không yên, nên con xin hiến thân con để Ngài ăn cho
đỡ đói khỏi bỏ dỡ việc tu hành.
Đạo Sĩ nghe thỏ nói lấy làm cảm động, thương mến thỏ hơn xưa và bỏ ý định trở về chùa, ở lại rừng tu hành không sợ đói khát cực khổ.
Con thỏ mến đạo là tiền thân của đức Phật Thích Ca.