Thuở xưa ở một khu rừng bên bờ sông Hằng nước Ấn Độ có một con Nai lông vàng óng ánh tuyệt đẹp, nói được tiếng người. Nai rất hiền và được sự kính mến của những súc vật khác trong rừng.
Một hôm Nai Hiền ra bờ sông xem nước lụt, bỗng nghe tiếng kêu cứu của một người bám vào khúc gỗ trôi lăn theo giòng nước chảy mạnh. Nai hiền động lòng thương nên liều mình nhảy xuống nước cứu người ấy vào bờ. Cứu xong Nai Hiền quá mệt nhưng vẫn cố đứng cạnh chăm sóc vì nạn nhân còn bất tĩnh. Khi tỉnh dậy người kia lấy làm mừng rỡ nhưng không biết ai đã hy sinh cứu mình. Ngơ ngác nhìn chung quanh chỉ thấy nai Hiền, ông ta liền sụp lạy tạ ơn Nai. Nai bảo ông ta trở về nuôi nấng vợ con và dặn ông ta không được cho ai biết là có Nai ở đây.
Lúc bấy giờ trong cung điện, Hoàng Hậu nằm mộng thấy con Nai Hiền rất đẹp đang thuyết Pháp bằng tiếng người. Bà yêu cầu nhà Vua cho người tìm bắt Nai. Vua liền ra lệnh:
Nếu ai bắt được Nai hoặc chỉ chỗ Nai ở sẽ được trọng thưởng.
Người được Nai cứu, vì quá tham giải thưởng to lớn đã quên lời dặn của Nai Hiền, dẫn Vua đi bắt Nai.
Khi Vua và quân lính đến chỗ Nai ở, Nai lấy làm lạ hỏi nhà Vua:
– Vì sao nhà Vua biết tôi ở đây?
Vua chỉ vào người được Nai cứu và bảo:
– Chính người nầy đã dẫn ta đến đây.
Sau đó Vua nhìn vào người kia thì thấy mặt mày tự nhiên đầy máu mủ. Nai Hiền nói với Vua:
– Đó là quả báo của kẻ quên ơn người giúp mình, vì tôi đã cứu người đó khỏi chết.
Vua hiểu chuyện lấy làm tức giận hạ lệnh giết người kia. Nai hiền liền xin nhà Vua tha cho người ấy. Vua cảm phục Nai Hiền nên tha cho người đó và bỏ ý định bắt Nai Hiền.